THÔNG ĐIỆP NGÀY HÔM NAY

THÔNG ĐIỆP NGÀY HÔM NAY

NGƯỜI TÍNH THUA TRỜI TÍNH

_______________
Khi làm việc gì đó,
Tính toán vừa vừa thôi.
Chừa chỗ cho trời tính.
Trời tính lãi gấp đôi.
Ta cứ hay có thói
Gì cũng muốn vơ vào,
Mà không biết tất cả
Được định đoạt trên cao.
Cho nên ta phải khổ,
Phải hậm hực với đời.
Mất ăn, mất cả ngủ,
Lo hơn thiệt với người.
Trong khi, rất đơn giản,
Việc mình, mình cứ lo.
Sống thiện và hào phóng.
Xởi lởi rồi Trời cho.
Cứ đều đều mà tiến.
Vội vã mà làm gì.
Cái phải đến sẽ đến.
Cái phải đi sẽ đi.



--------------
1.
Một người đàn ông nọ,
Tìm mãi, tìm không ra
Chiếc đồng hồ quả quýt
Ở đâu đó trong nhà?
Bực mình, ông ra phố.
Quay về, thấy con dâu
Cầm nó, đưa cho bố.
“Con thấy nó ở đâu?”
“Trong túi áo, cô nói.
Con ngồi im, và rồi
Nghe tiếng nó tích - tắc.
Chỉ đơn giản thế thôi”.
*
Nhiều khi ta hỏng việc
Chỉ vì không tĩnh tâm.
Hơn thế, tâm không tĩnh
Thường dễ mắc sai lầm.

2.
Một người nọ vì muốn
Ra nước ngoài kiếm tiền,
Nên bán tống, giá rẻ,
Ngôi nhà xưa tổ tiên.
Sau nhiều năm phiêu bạt,
Phải thử rất nhiều nghề,
Bị cướp, bị đánh đập
Và xúc phạm nặng nề,
Cuối cùng, trở về nước,
Ông cũng có ít tiền.
Nhưng sững sờ khi thấy
Ngôi nhà xưa tổ tiên
Được người ta đấu giá
Lớn hơn một trăm lần
Số tiền ông đang có
Do nhịn tiêu, nhịn ăn.
*
Người tính thua trời tính.
Các cụ dạy từ lâu.
Nhiều người đang giàu đấy,
Mà không biết mình giàu.

3.
Xưa có hai con hổ.
Một con nhốt trong lồng.
Con kia thì tự sống
Giữa rừng già mênh mông.
Con bị nhốt nhàn nhã.
Chỉ nằm ngủ suốt ngày.
Được cho ăn đầy đủ
Cả thịt, cả trái cây.
Con kia thì ngược lại.
Phải vất vả kiếm ăn.
Ăn bữa no, bữa đói.
Bị bắn hụt nhiều lần.
Hai con, hai hoàn cảnh.
Giam cầm và tự do.
Vất vả và nhàn nhã.
Nhịn đói và ăn no.
Con này thấy con khác,
Cứ ấm ức trong đầu.
Một hôm, chủ đi vắng,
Bèn đổi chỗ cho nhau.
Và rồi, chúng đã chết,
Dẫu mãn nguyện, hài lòng.
Con - chết vì đói khát.
Con - chết buồn trong lồng.
*
Quả nhiều người không biết
Mình đang có những gì.
Sướng, không biết đường sướng,
Cứ hậm hực suy bì.
Mọi cái đều có giá.
Vạn sự có nguyên do.
Đói - có giá của đói.
No - có giá của no.

4.
Một lần nọ, chú tiểu
Cúi thưa với sư thầy:
“Ta không còn đủ củi
Để đun ấm nước đầy.
Vậy xin phép xuống núi
Nhặt thêm củi mang về”.
Lúc ấy trời đã tối,
Nước róc rách dưới khe.
Sư thấy bảo chú tiểu:
“Con không phải bận lòng.
Chùa mình nhỏ, uống ít.
Đun nửa ấm được không?”
*
Người chân tu, giản dị
Luôn thỏa mãn nhu cầu
Chỉ ở mức vừa đủ,
Không ham muốn làm giàu.
Sao cứ phải nhất thiết
Đun cả ấm nước đầy,
Khi chỉ uống vài chén?
Nên nhớ bài học này.

5.
Nước hoa, như ta biết,
Đến chín mươi lăm phần
Là nước lã vô vị.
Và chỉ có năm phần
Là những chất cần thiết
Để làm nên Chanel,
Hay nước hoa tự chế,
Hàng nội và rẻ tiền.
*
Tương tự, người cũng vậy.
Ta, nói chung giống nhau.
Phần khác biệt, rất ít,
Chính là cái trong đầu.


-------------
* Thái Bá Tân

Post a Comment

Previous Post Next Post