Giờ ngồi đâu cũng thấy người ta hay khuyên buông (hoặc buông bỏ). Tôi nghe nhiều và nghiền ngẫm nhiều, thấy khó lắm, không bao giờ buông được. Người càng nói buông càng chẳng thể buông, vì buông được họ sẽ không còn nói.
- Nếu coi cuộc đời như một tờ giấy để ta viết lên đó số phận
của mình thì có người viết ít, có người viết nhiều, có người viết hay, có người
viết dở… nhưng phải viết. Buông là không viết hoặc để người khác viết thay, tôi
không tin đó là một cách hay. Vì sao? Vì con người phải tồn tại giữa nhân gian,
anh buông nhưng ai cho anh buông? Cái này còn có cách diễn đạt khác của dân
gian: “Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”.
Nhưng mà, tôi tin vào việc thay đổi cách nhìn. Nếu gặp khó
khăn, bế tắc đừng vội nản chí mà nên thay đổi cách nhìn về nó, lúc đó sự việc sẽ
có một sắc thái mới, nhẹ nhàng hơn.
Tôi đọc đâu đó câu chuyện một giáo sư ra đề bài cho sinh
viên bằng cách đưa ra một tờ giấy trắng, giữa tờ giấy có một chấm đen rồi yêu cầu
họ bình luận. Tất cả sinh viên đều tập trung bình luận chấm đen, từ vị trí, màu
sắc, kích thước, độ tròn méo vân vân. Giáo sư rất thất vọng. Ông cho rằng, vì
sao cả tờ giấy diện tích màu trắng lớn như thế mà ai cũng tập trung chú ý vào
điểm đen, không nói gì về phần trắng?
2. Không ai có thể tận hưởng cuộc sống hiện tại nếu cứ luôn
nghĩ về khía cạnh tiêu cực của cuộc sống.
Tôi không chơi hay kết bạn với ai nhìn mọi việc theo hướng
tiêu cực (điều này khác với phản biện). Họ có thể không làm gì tôi nhưng mỗi
khi ngồi với họ tôi nghe thấy họ than thở thì nó như một luồng năng lượng xấu.
Bỏ đi cho lành.
3. Có thời gian dài tôi rất buồn, tôi thấy mình cô đơn và suốt
ngày ngồi trong phòng đọc sách, nhưng cái buồn, cái cô đơn của tôi không bi lụy.
Dù buồn, hay cô đơn tôi vẫn thức dậy mỗi sáng với lòng biết ơn cuộc sống. Đơn
giản thôi, vì hôm nay tôi không phải lo cái ăn, hôm nay trời rét tôi có áo để mặc
ấm hơn, trời nóng có thể bật quạt, có tiền để mua sách mà đọc …
Than vãn, kích bác, xoi móc, nghi kỵ, nói xấu người khác…chẳng giúp gì cho tương lai và cũng không thay đổi được quá khứ. Thay vì thế, chắt chiu những giá trị mà mình đang có, nắm bắt vẻ đẹp của từng khoảnh khắc và tận hưởng nó.
Tôi còn có những cây hoa để chăm, để được ngửi mỗi sáng
hương thơm của chúng…; tôi có sách để đọc. Thậm chí chiều tối lại có thể đi tập thể dục hay la cà xuống
phố uống bia với những người bạn …
Đó là những thứ cuộc sống ban tặng cho tôi, tôi đã hơn nhiều
người nghèo khó.
4. Đừng tự mãn với những gì đang có vì tự mãn là dừng lại, dừng
lại thì cái đang có sẽ không còn có nữa. Cũng đừng đố kỵ với người có nhiều thứ
hơn mình, vì càng đố kỵ con người càng trở nên ích kỷ. Ích kỷ, ti tiện nó bộc lộ
ra mặt. Cái này gọi là tâm sinh tướng.
Tôi thật! từ thuở hàn vi đến nay, trong túi tôi có 1.000 đồng thì sắc mặt vẫn như đang có chục triệu. Trong ví không tiền, có khách, kéo bạn bè ra quán mặt không biến sắc. Chưa bao giờ để bạn phật lòng. Nhìn lại, mấy người keo kiệt cũng chả giàu lên mà tôi cũng chẳng vì thế mà nghèo đi.
Tôi nghĩ, cái đó là nuôi dưỡng tính cách trong sự bình yên
thanh thản của nội tâm. Nội tâm thanh thản mới có thể sinh ra cái gọi là thần
thái.
(Thành cổ Quảng Trị) |
Tôi có thần thái ư?
Haha!!!. Một chút thôi nhưng cũng đủ dùng.
Post a Comment